Silvio Berlusconi, chủ tịch bóng đá vĩ đại của AC Milan
Rực rỡ, không có nghi ngờ gì về điều đó. Silvio Berlusconi có bằng danh dự về kỹ thuật bóng đá làm chứng, luận án “xây dựng đội chiến thắng: AC Milan”. Ông có 31 năm nghiên cứu giảng dạy trên cương vị chủ tịch của một trong những đội bóng mạnh nhất hành tinh.
Danh sách 29 danh hiệu giành được rất ấn tượng: 5 Champions League, 5 Siêu cúp châu Âu, 8 Scudetto, 1 Cúp Italy, 7 Siêu cúp Italy, 2 Cúp Liên lục địa, 1 Cúp thế giới các CLB.
Từ chiếc trực thăng đến Sacchi
Không phải ngẫu nhiên mà một đội bay ở Italy và châu Âu được sinh ra trên một chiếc trực thăng.
Hơn cả một lễ rửa tội, đó là cuộc cất cánh hướng tới chiến thắng, Berlusconi khiến mọi ánh mắt bị thu hút khi bước ra khỏi chiếc trực thăng đáp xuống bãi cỏ của Arena di Milano cũ: ngày 18/7/1986.
Đó là khởi đầu của một cuộc phiêu lưu vĩ đại, của một bộ phim Hollywood, được trao vô số giải Oscar, về kỹ thuật, chỉ đạo, sản xuất, kịch bản, diễn viên chính và phụ.
Sự sáng tạo của tác phẩm kinh điển đến từ việc đi tìm Arrigo Sacchi, HLV của cuộc cách mạng bóng đá ở Italy, người hài hòa giữa phòng thủ và tấn công trong một sự kết hợp hoàn hảo, khung hình và hình ảnh của một kiệt tác đích thực.
Bảo vệ nghệ thuật cổ đại, hội họa hiện đại, những nét chấm phá của chủ nghĩa vị lai, thứ bóng đá của Sacchi khiến đối thủ kinh ngạc, khiến họ gặp khó khăn, với những nghệ sĩ biểu diễn xuất sắc và trên hết là tinh thần đồng đội đòi hỏi niềm tin.
Trong dự án, sự thống nhất khiến Milan trở nên mạnh mẽ nhưng không tự do, vì những lý thuyết của Sacchi đòi hỏi sự phục tùng tuyệt đối. Ông có những cuộc thảo luận, những xung đột, những lúc yếu lòng, những bất đồng trong và ngoài, những khủng hoảng nội bộ, nhưng không quá nhiều.
Thông điệp của Sacchi, luôn hướng đến một mục đích tốt đẹp, tài sản quý giá là tập thể, nhóm, công việc của đội. Đầu tiên các cầu thủ phải hiểu được ý nghĩa đó, rồi thực hành.
Sacchi không chấp nhận sự ích kỷ kỹ thuật hay chiến thuật, điều có hại cho ý tưởng của ông về việc xây dựng tập thể, gây bất lợi cho mục tiêu giành kết quả tốt nhất.
Câu chuyện về Claudio Daniel Borghi (nhà vô địch World Cup 1986 với Argentina, từng được cho là ngang hành với Diego Maradona vĩ đại), một ngôi sao tài năng được Berlusconi yêu thích, nhưng khác xa với sự hy sinh, làm việc và tinh thần phục vụ mà nhà cách mạng Sacchi yêu cầu.
Ông không bao giờ được thi đấu cho CLB, chỉ có 7 lần ra sân với Como theo dạng cho mượn trước khi cuốn gói ra đi, sống trong hoài niệm và chứng kiến những chiến thắng của Milan huyền thoại, được lên kế hoạch dựa trên tài năng của Marco Van Basten và sức mạnh của Ruud Gullit, trên mạch tuổi trẻ không bao giờ cạn kiệt của Franco Baresi và Paolo Maldini.
Nghệ thuật quản lý
Đội ngũ không chỉ được xây dựng trên sân cỏ, mà còn bên ngoài: sự hoàn hảo của một tổ chức. Tại Arcore, đô thị bên cạnh Milano, những ý tưởng chiến thắng của Berlusconi và người bạn Adriano Galliani trở thành hiện thực trên thị trường chuyển nhượng và trên sân cỏ.
“Chúng ta là cặp đôi đẹp nhất thế giới”, nghệ sĩ huyền thoại Adriano Celentano và vợ Claudia Mori hát nhiều năm trước về họ.
Đội hình được thành lập bởi Berlusconi và Galliani (với Ariedo Braida hỗ trợ phía sau), ở cấp độ quản lý và tập đoàn, trở thành CLB hiệu quả nhất trong bóng đá Italy, mô hình hóa một Milan vĩ đại giành được mọi thứ.
Phá bỏ mọi biên giới, châu Âu theo năm tháng mang dáng dấp của một Milanello thôn tính.
Khi Sacchi quyết định rời Milan, bởi vì một số thứ khiến ông không thể chịu nổi, cả về thể chất lẫn tâm lý, Berlusconi & Galliani không bỏ lỡ một nhịp nào: Fabio Capello, nhà vô địch trên sân cỏ và trên băng ghế kỹ thuật.
Khác với Sacchi, nhưng Capello là thủ lĩnh trong mọi cử chỉ và trong mọi chiến thắng (4 chức vô địch Serie A, 1 Champions League, 1 Siêu cúp châu Âu, 3 Siêu cúp Italy).
Với Alberto Zaccheroni, nhiều cuộc thảo luận hơn là cảm xúc, nhưng cũng có một Scudetto với màn chạy nước rút ngoạn mục những vòng cuối.
Ancelotti và giai đoạn cuối
Trong tâm trí Berlusconi luôn muốn có được Carlo Ancelotti, nhà ngoại giao giỏi nhất trong số các HLV làm việc ở Milan trong suốt triều đại của ông.
Ancelotti chịu đựng một số pha xâm phạm kỹ thuật của “Il Cavaliere” (Hiệp sĩ; biệt danh của Silvio) bằng trí thông minh, đôi khi được sự giúp đỡ của Galliani – người biết cách can thiệp, nắm bắt đúng thời điểm, lời nói hợp lý với HLV, có kỹ năng hàn gắn những căng thẳng chắc chắn nảy sinh ngay cả ở một nhân vật thiên về thấu hiểu và hòa hợp giống như Carletto.
Với ma thuật tâm lý và kỹ thuật, Ancelotti chấp nhận để ý đến “đồng nghiệp” Berlusconi, nhưng rồi ông làm đúng ý mình, và những chiến thắng đến.
Carletto cư xử như vậy suốt đời, luôn suy nghĩ trước khi nói. Bây giờ, ở Real Madrid cũng là thứ âm nhạc đó, với Florentino Perez, vị chủ tịch Madrid mà không phải ai cũng dễ làm việc chung.
Ngay cả Max Allegri (1 Scudetto và 1 Siêu cúp) cũng chấp nhận những trò đùa và suy nghĩ từ Silvio, người thực sự không nghĩ đến việc ngừng đưa ra các chỉ đạo về chuyên môn dù bị gắn với biệt danh “il tecnico dell’Edilnord” (kỹ thuật viên của Edilnord; ông từng chỉ đạo bóng đá ở Edilnord, công ty đầu tiên trong cuộc đời doanh nhân của mình).
Nils Liedholm vĩ đại, HLV đầu tiên của Milan dưới thời Berlusconi đùa: “Silvio Berlusconi? Vâng, rất tốt, ông ấy hiểu bóng đá. Ông từng là HLV của Edilnord…”. Vị chủ tịch – HLV đó đã đi một chặng đường dài.
Sau khi miễn cưỡng bán Milan, bị thuyết phục bởi những người con đã chán ngấy Rossoneri – những người vốn xem CLB là món đồ chơi của cha, cựu thủ tướng Italy – Silvio Berlusconi tạo tiếng vang khác về bóng đá: tại Monza, người bạn Adriano Galliani đã thuyết phục ông.
Rõ ràng là có kích thước nhỏ hơn, nhưng đưa Monza gặp khó khăn ở Serie C lên Serie A – đứng giữa bảng xếp hạng khi thắng Juventus cả hai lượt, giành 4 điểm từ Inter, hạ nhà vô địch Napoili – đây chẳng phải cũng là một kiệt tác sao?
Kiệt tác của nghệ thuật hiện đại, được hỗ trợ bởi phong cách cũ, tiếp đón những kỹ thuật viên kém thuyết phục, Brocchi và Stroppa, với sự đồng ý thầm lặng của Galliani, người rất trung thành trong việc ủng hộ các quyết định của người bãn thân.
Monza của Berlusconi trở thành bệ phóng lý tưởng cho Palladino, cựu tiền đạo chuyên làm dự bị ở đội tuyển Italy vừa bước vào con đường huấn luyện chuyên nghiệp một năm trước.
Cuộc phiêu lưu thể thao và bóng đá của Berlusconi đã dừng lại. Nhưng lịch sử không bao giờ phai mờ: Milan và Silvio đạt tới những đỉnh cao mà người khác không thể với tới, từ sân cỏ bước lên chính trị. Ở đâu có thiên tài, mọi thứ đều có thể!
Nguồn: VietNamNet